Lời sự Sống

Thí dụ về đứa con trai hoang đàng (PDF) PDF



Thí dụ về đứa con trai hoang đàng



Một trong những thí dụ nổi tiếng của các sách phúc âm đó là thí dụ về người con trai hoang đàng. Chúng ta có thể thấy trong phúc âm Lu-ca, bắt đầu từ 15:11, chép rằng:

Lu-ca 15:11-24
"Ngài lại phán rằng: Một người kia có hai con trai. Người em nói với cha rằng: Thưa cha, xin chia cho tôi phần của mà tôi sẽ được. Người cha liền chia của mình cho hai con. Cách ít ngày, người em tóm thâu hết, đi phương xa, ở đó, ăn chơi hoang đàng, tiêu sạch gia tài mình. Khi đã xài hết của rồi, trong xứ xảy có cơn đói lớn; nó mới bị nghèo thiếu, bèn đi làm mướn cho một người bổn xứ, thì họ sai ra đồng chăn heo. Nó muốn lấy vỏ đậu của heo ăn mà ăn cho no, nhưng chẳng ai cho. Vậy nó mới tỉnh ngộ, mà rằng: Tại nhà cha ta, biết bao người làm mướn được bánh ăn dư dật, mà ta đây phải chết đói! Ta sẽ đứng dậy trở về cùng cha, mà rằng: Thưa cha, tôi đã đặng tội với trời và với cha, không đáng gọi là con của cha nữa; xin cha đãi tôi như đứa làm mướn của cha vậy. Nó bèn đứng dậy mà về cùng cha mình. Khi còn ở đàng xa, cha nó thấy thì động lòng thương xót, chạy ra ôm lấy cổ mà hôn. Con thưa cùng cha rằng: Cha ơi, tôi đã đặng tội với trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con của cha nữa. nhưng người cha bảo đầy tớ rằng: Hãy mau mau lấy áo tốt nhất mặc cho nó; đeo nhẫn vào ngón tay, mang giày vào chân. Hãy bắt bò con mập làm thịt đi. Chúng ta hãy ăn mừng, vì con ta đây đã chết mà bây giờ lại sống, đã mất mà bây giờ lại thấy được. Đoạn, họ khởi sự vui mừng.

Con của Đức Chúa Trời đã đến để tìm và cứu kẻ bị hư mất (Ma-thi-ơ 18:11). Lời Chúa nói rằng hễ ai đến với Ngài, Ngài sẽ không bao giờ bỏ ra ngoài (Giăng 6:37). Không quan trọng nếu người đó đã làm gì hay chưa. Cũng không quan trọng quá khứ của họ là gì. Điều mà Con Đức Chúa Trời mong muốn đó là cứu chứ không định tội (Giăng 3:17). Lòng thương xót của người cha trong thí dụ này là hình ảnh của người Cha thương xót là Đức Chúa Trời (Chúa Giê-xu nói thí dụ này liên quan đến sự vui mừng ở thiên đàng khi một tội nhân trở lại ăn năn). Đức Chúa Trời "muốn cho mọi người được cứu rỗi và hiểu biết lẽ thật" (1 Ti-mô-thê 2:4).

Người con trong thí dụ này không thể chờ đợi nổi cho đến khi cha mình qua đời. Nó muốn được chia tài sản dù cho cha của nó vẫn còn sống. Khi nó đã có tài sản, nó thâu góp tất cả và bỏ đi ra "nước ngoài." Ai biết nó đã từng nghe về đất nước đó rồi. Qua quảng cáo, Tivi, ra-đi-ô (nếu có) quảng bá về đất nước này. Nếu nó có nhiều tiền, nó có thể sống "cuộc sống vương giã" ở đó. Cuối cùng, cái bong bóng cũng bị bể, từng là đứa con của một người cha giàu có, nó trở nên nghèo và đói bụng. Nó đói bụng đến nỗi không có gì để ăn - con heo còn được nuôi dưỡng tốt hơn nó!

Sau đó, một chuyện thật sự nghiêm túc đã xảy ra: "nó mới tỉnh ngộ", mà rằng: "Tại nhà cha ta, biết bao người làm mướn được bánh ăn dư dật, mà ta đây phải chết đói!" Ta sẽ đứng dậy trở về cùng cha, mà rằng: "Thưa cha, tôi đã đặng tội với trời và với cha, không đáng gọi là con của cha nữa; xin cha đãi tôi như đứa làm mướn của cha vậy." Đứa con trai hoang đàng mới tỉnh ngộ! Thời điểm mà một người "tỉnh ngộ" không phải là thời điểm khi mọi sự tốt đẹp, nhưng chính là thời điểm, mà đối với đứa trẻ này, nó thậm chí không có vỏ đậu để thỏa mãn cơn đói. Vì vậy nó bèn tỉnh ngộ và quyết định trở về nhà. Tất cả những suy nghĩ của nó đều đúng và chính đáng: sau những gì nó làm, nó không có quyền để được gọi là con của cha nó nữa. Nó đã ăn hết công sức lao động của ông bằng cách đi hoang. Nhưng, khi cha nó thấy từ đằng xa. Điều này cho thấy ông đã từng ngóng nhìn ra đường. Dù đứa con đã lấy tài sản mình và bỏ nhà đi, người cha cũng không thay đổi. Ngày này qua ngày khác ông mong chờ nó trở về. Người Cha đang chờ đợi. Ông đang nhìn ra đường, ngay khi ông thấy bóng dáng nó, ông liền chạy ra gặp nó! Một bức tranh thực sự cảm động: một người cha chạy ra ôm đứa con dù nó đã lấy hết gia tài và bỏ đi hoang. Tuy nhiên, điều này có giống với Đức Chúa Trời không? Chúng ta đều đã chết trong tội ác và lầm lỗi mình, là con cái của sự thạnh nộ, nhưng Ngài đã cứu chúng ta, Ngài khiến sống ta sống lại với Đấng Christ và cho chúng ta đồng ngồi với Ngài ở các nơi trên trời. Không phải bởi việc làm của chúng ta (chúng ta đã chết rồi) nhưng bởi tình yêu vô hạn của Ngài (Ê-phê-sô 2:4). Giống như người cha trong thí dụ, Đức Chúa Trời cũng chờ đợi những con chiên lạc mất, và khi một ai đó trở về, Ngài liền chạy lại để ôm nó và hôn nó. Người cha quên hết và xóa hết tất cả những quá khứ của mỗi đứa con trở về. Ngài sẽ không đem sự đoán phạt trên bất cứ ai tin, bất cứ con chiên nào trở lại, vì điều đó đã được thực hiện khi nó đang còn bị hư mất. Lời Chúa chép: "Vậy, nếu ai ở trong Đấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới." (2 Cô-rinh-tô 5:17) Vậy, người cha trong thí dụ, thay vì đuổi con mình - như nhiều người làm khi biết được con mình hư hỏng, cho dù nó đã ăn năn - thay vì để nó trong giai đoạn thử thách, ông ôm nó vào lòng, hôn nó và giết thịt bò mập mình có - đoạn họ khởi sự vui mừng. Niềm vui tương tự sẽ xảy ra ở trên trời khi một tội nhân trở lại. Điều mà Chúa mong muốn không phải là lên án tội nhân. Nếu bạn biết rằng Đức Chúa Trời chờ đợi với một ...roi da để đánh bạn, khi bạn trở về, thì hãy nghe điều này: Đức Chúa Trời đang chờ đợi bạn như người cha kia chờ đứa con hoang đàng của mình. Ngài chờ đợi bạn và hễ khi Ngài thấy bạn trở lại, Ngài chạy ra ôm bạn, hôn bạn và bắt đầu ăn mừng lớn vì bạn trỏ về. " Ta nói cùng các ngươi, trên trời cũng như vậy, sẽ vui mừng cho một kẻ có tội ăn năn hơn là chín mươi chín kẻ công bình không cần phải ăn năn." (Lu-ca 15:7).

Anastasios Kioulachoglou